sau khi gọi tất cả đệ tử của hạ tông môn khi thái hoàng nghe tin ta đã đấu một trận lớn ở sịnh linh giới , ông ta ngay lập tức đến tông môn triệu ta hỏi rõ chuyện , ông ta cũng hơn ta một bậc sức mạnh , xem ra ta vẫn phải nể nang ông ta đôi phần nhưng nếu ông ta ..... thì ta cũng không ngại mà thất lễ '' bộp '' : '' sau ngươi dám nhốt như yên trong phù linh ấn không quên đó là sư phụ ngươi, tình sâu nghĩa nặng ..... ''
Ta đứng yên trước cơn thịnh nộ của Thái Hoàng, gió linh lực từ tiếng quát của ông ta còn khuấy động cả những tấm rèm đá trong đại điện. Nhưng ánh mắt ta vẫn bình thản, chẳng hề né tránh.
"Tình sâu nghĩa nặng?" – ta nhếch môi – "Nếu thật là tình nghĩa, sao người không hỏi vì sao ta buộc phải làm vậy?"
Thái Hoàng rít lên:"Ta hỏi ngươi đây! Như Yên bị thương đến mức hồn phách chấn động, vậy mà ngươi còn dám giam nàng trong Phù Linh Ấn! Ngươi coi nàng là gì?!"
Ta khẽ nâng tay.Không phải để ra oai… mà để ngăn luồng khí tức đang muốn bộc phát theo bản năng.
"Ta coi nàng là gì ư? Ta coi nàng là sư phụ… là người mà ta phải bảo vệ bằng mọi giá."
nhưng ta :
'' thân chiến bào , từ ngày nhỏ ta rất cảm ơn cô ta đã coi ta như con .. nhưng ... cũng coi ta như gió thoảng chỉ cần hất tay là ta đi ..... luật sinh hạ sư bất thành chớ có đuổi theo cho bi ải.. ngươi nói xem ''
ông ta tức đến đỏ mặt , ta không chút biểu cảm phất tay áo dư hồn của như yên hiện ra cô ta đã không còn chút khí phách nếu lâu hơn nữa hồn phi phách tán là điêu lẽ phải
