Trong khuôn viên tĩnh mịch của một nhà thờ cổ kính, nơi những vệt nắng chiều len lỏi qua ô cửa kính màu, một bầy trẻ đang đắm chìm trong thế giới riêng của chúng.
Tiếng cười khúc khích, tiếng chân rầm rập chạy trốn tìm, những câu tán chuyện vô tư lự, và cả những màn đóng giả làm anh hùng cứu thế đầy nhiệt huyết... tất cả tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn của tuổi thơ.
Nhưng tách biệt khỏi vũ điệu náo nhiệt đó, có một cô bé khác lạ. Aoi, với đôi mắt hổ phách tĩnh lặng, chỉ đơn giản đứng từ xa, nép mình dưới bóng cây bồ đề, chăm chú quan sát lũ trẻ.
"Sao con không lại chơi cùng các bạn đi, Aoi?"
Sơ Agnes, với nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng tiến đến bên cô bé.
Aoi không quay lại, tầm mắt vẫn dán chặt vào sân chơi, nơi những đứa trẻ đang vờn nhau:
"Sơ không cảm thấy thế sao? Quan sát họ từ bên ngoài... thú vị hơn nhiều. Sơ hãy nhìn xem, họ đang chơi đùa với tất cả sự hồn nhiên và ngây thơ tuyệt đối. Họ chân thật, bởi họ chỉ đơn giản là những đứa trẻ."
Cô bé khẽ thở dài, một tiếng thở dài chất chứa sự chiêm nghiệm hiếm thấy ở lứa tuổi của mình: "Đó là một vẻ đẹp mong manh, sơ ạ, một thứ sẽ tan biến mất khi chúng lớn lên, khi thế giới bắt đầu gọt giũa chúng. Con không hứng thú với việc tham gia vào vở kịch đó. Chúng cần con, cần bạn chơi, nhưng nó không thực sự chân thật, vì con không thể ở bên và chơi mãi với họ được."
Sơ Agnes hơi bất ngờ trước những lời lẽ sâu sắc và có phần u hoài của Aoi. Sơ cúi xuống nhìn cô bé:
"Con nghĩ thế sao, Aoi?"
"Phải. Đó là lý do vì sao người lớn thích nhìn lũ trẻ chơi đùa và cảm thấy hạnh phúc, phải không sơ?" – Aoi quay lại nhìn Sơ Agnes, ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén – "Con thừa nhận rằng nó thật đẹp, đẹp đến nao lòng. Và con sẽ tận hưởng, trân trọng sự hồn nhiên đẹp đẽ đó ngay bây giờ."
Sơ Agnes mỉm cười, một nụ cười thấu hiểu cho một tâm hồn quá sớm trưởng thành. Sơ đưa mắt nhìn về phía những đứa trẻ đang đùa nghịch dưới nắng.
"Vậy à... Có lẽ sơ cũng nên học cách tận hưởng điều đó ngay bây giờ."
Cả hai, một già một trẻ, một người đầy kinh nghiệm sống và một người sớm mang tư duy chiết học, cùng đứng đó, lặng lẽ quan sát và trân trọng sự hồn nhiên đang nhảy múa dưới vòm trời nhà thờ, như thể đang thưởng thức một bức tranh vô giá mà thời gian sắp sửa cướp đi.
