Cherreads

Chapter 3 - Chương 3: Phản chiếu của Ánh sáng

Năm Aoi sáu tuổi, Thánh điện trở nên chật chội và đáng sợ.

Người lớn nhìn mái tóc xanh dương nhạt của cô như nhìn một đám mây mang điềm gở, và nhìn đôi mắt hổ phách như nhìn vào vực thẳm.

Hai chiếc vòng Đá Cấm siết chặt cổ tay Aoi, xám xịt và nặng nề.

Họ nói cô "hỏng" rồi, cô sinh ra đã thiếu mất cái sợi dây kết nối với Chúa.

Aoi bị nhốt ở sân sau, nơi những bức tường đá cũ kỹ phủ đầy rêu xanh.

Cô ngồi đó, không buồn, không giận, chỉ lặng lẽ quan sát những con kiến đang bò dưới chân.

"Này! Sao bạn lại có cái mặt giống tớ thế?"

Một giọng nói vang lên từ phía trên cây sồi già.

Aoi ngước nhìn.

Một đứa trẻ khác đang vắt vẻo trên cành cây, nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Aoi sững sờ.

Đứa trẻ kia có mái tóc xanh dương nhạt hệt như cô, và khi cậu ta quay lại, đôi mắt hổ phách rực rỡ cũng y hệt cô.

Nếu họ đứng im và không nói gì, người ta sẽ tưởng đó là hai chị em sinh đôi, hoặc là ảnh phản chiếu qua một tấm gương.

Nhưng ngay khi cậu bé đó mỉm cười, sự giống nhau tan biến.

Đôi mắt của cậu bé – Hikari – tràn đầy ánh sáng.

Khóe môi cậu cong lên nghịch ngợm, gò má ửng hồng vì chạy nhảy.

Nếu Aoi là một mặt hồ đóng băng phẳng lặng, thì Hikari là ánh nắng nhảy múa trên mặt nước đó.

"Bạn là ai?" Aoi hỏi, giọng nói vẫn phẳng lặng như tiếng đá chạm vào nhau.

"Tớ là Hikari! Tớ vừa mới đến đây thôi."

Cậu bé tiến lại gần, tò mò nhìn đôi vòng xích trên tay Aoi. "Ôi, cái vòng này làm da bạn đỏ lên kìa. Chắc là đau lắm đúng không?"

Hikari nhăn mặt, biểu cảm của cậu sống động đến mức Aoi thấy lạ lẫm.

Cậu bé thực sự trông như đang đau thay cho cô.

Aoi nhìn cổ tay mình, rồi nhìn gương mặt Hikari.

"Tôi không biết đau," Aoi nói thật lòng. "Tôi cũng không biết 'nhăn mặt' là để làm gì."

Hikari không sợ hãi như những người lớn.

Cậu ngồi xuống ngay cạnh cô, chạm nhẹ vào cái vòng xích lạnh lẽo. "Họ bảo bạn bị 'thiếu' linh hồn. Nhưng tớ thấy bạn chỉ là bị... đóng băng thôi. Nhìn này, tớ với bạn giống hệt nhau mà, chắc chắn chúng ta phải là một cặp đấy!"

Hikari nắm lấy bàn tay đeo xích của Aoi.

Ngay lập tức, cái vòng đá rung lên, tỏa ra luồng điện cảnh báo.

Aoi cảm thấy sự châm chích, nhưng cô lại bị thu hút bởi một thứ khác: Hơi ấm.

Bàn tay Hikari nóng hổi.

Đó không phải cái nóng của lò sưởi, mà là cái nóng của một trái tim đang đập mạnh mẽ.

Aoi chăm chú nhìn vào gương mặt Hikari ở khoảng cách gần.

Giống như cô đang nhìn vào một phiên bản của chính mình nhưng được "thổi sức sống" vào.

"Tại sao bạn lại cười?" Aoi hỏi, đưa tay chạm lên gò má của Hikari. "Cơ mặt của bạn cử động rất nhiều. Nó không mệt sao?"

Hikari bật cười lớn, nắm lấy tay cô đặt lên tim mình. "Vì tớ thấy bạn, nên tớ vui! Vui thì phải cười chứ. Bạn cũng thử đi, nhếch mép lên một chút thôi!"

Hikari dùng hai ngón tay đẩy nhẹ khóe môi Aoi lên.

Một khoảnh khắc kỳ lạ hiện ra: Hai đứa trẻ có cùng một khuôn mặt, một bên đang cười rạng rỡ, một bên đang bị "ép" phải cười nhưng đôi mắt vẫn tĩnh lặng như băng cổ đại.

"Thấy chưa? Bạn đẹp lắm, Aoi!"

Aoi nhìn Hikari.

Lần đầu tiên, cô không quan sát cậu như quan sát một "thứ" chuyển động.

Cô cảm thấy Hikari là một phần của mình bị thất lạc.

Cậu là biểu cảm mà cô không có, là hơi ấm mà cô đã đánh mất.

"Hikari," Aoi gọi tên cậu. "Bạn là người đầu tiên không làm dấu thánh giá khi nhìn tôi."

"Vì tớ thấy tớ trong bạn mà!" Hikari nháy mắt. "Từ giờ tớ sẽ ở đây. Tớ sẽ cười thay phần của bạn, được không?"

Aoi không biết gật đầu đồng ý có ý nghĩa gì, nhưng cô không rút tay lại.

Giữa Thánh điện xám xịt, hai đứa trẻ giống hệt nhau ngồi cạnh nhau—một bên là sự tĩnh lặng của thần tính, một bên là sự rực rỡ của nhân gian—tạo thành một vòng tròn hoàn hảo của ánh sáng và băng giá.

More Chapters