Cherreads

Chapter 4 - Chương 4: Lần Đầu Tiên Cất Tiếng

Bảy năm đã trôi qua kể từ cái đêm Aoi cất lên thanh âm đầu tiên đó. Giờ đây, con bé không còn bò nữa. Aoi đã là một cô bé bảy tuổi với vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc màu xanh dương nhạt dài ngang vai, và đôi mắt hổ phách vẫn giữ nguyên sự rực rỡ, lạnh lẽo ngày nào. Con bé di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, và sự im lặng của nó đã trở thành một phần không thể thiếu của tu viện.

Sơ Mary đã quen với sự hiện diện khác thường đó. Bà đã học cách chấp nhận rằng Aoi không phải là một đứa trẻ bình thường; con bé là một sự im lặng biết quan sát. Aoi vẫn dành phần lớn thời gian để ngồi ở góc phòng hoặc dọc hành lang, đôi mắt dõi theo mọi thứ xung quanh với một sự tập trung đáng sợ.

Vào một buổi chiều thu vàng vọt, Sơ Mary đang ngồi vá lại tấm áo dòng rách. Aoi ngồi đối diện bà, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, ánh mắt dán chặt vào từng đường kim mũi chỉ của sơ. Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng kim đâm vào vải sột soạt.

"Sơ Mary, tại sao họ lại chơi với nhau?"

Tiếng nói vang lên, rõ ràng và mạch lạc, phá tan sự yên tĩnh. Cây kim trên tay Sơ Mary đâm thẳng vào ngón tay cái. Bà giật mình ngước lên, máu rỉ ra từ đầu ngón tay nhưng bà không cảm thấy đau đớn. Bà chết lặng. Đó là giọng nói của Aoi. Không phải tiếng rên rỉ khô khốc ngày xưa, mà là một giọng nói trong trẻo, mang âm sắc lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng lại thốt ra một câu hỏi phức tạp một cách hoàn hảo.

Aoi không nhìn vào vết máu, con bé vẫn nhìn thẳng vào mắt Sơ Mary.

"Như thắc mắc hồi nhỏ của con, tại sao họ lại chơi với nhau, Sơ Mary? Tại sao con chỉ muốn quan sát mà không muốn tham gia."

Sơ Mary nuốt khan. Bà cảm thấy toàn thân mình cứng đờ. Lời nói đầu tiên của Aoi không phải là lời chào, không phải sự nũng nịu. Đó là một câu hỏi triết học, một sự bóc tách bản chất của con người. "Họ" mà Aoi nói đến chính là những đứa trẻ khác, đang vui đùa ngoài sân.

Bà không biết trả lời thế nào. "Họ chơi... vì niềm vui..." bà lắp bắp.

Aoi chớp mắt một lần duy nhất, hành động hiếm hoi thể hiện sự phản ứng.

"Niềm vui là gì? Nó có hiệu quả không?" con bé hỏi tiếp, giọng nói không hề thay đổi, vẫn giữ một sự tò mò vô tận của một nhà khoa học đang nghiên cứu một loài côn trùng lạ.

Sơ Mary không thể chịu đựng được nữa. Lời nói của Aoi quá sắc bén, nó đâm thẳng vào những gì bà tin là bản năng tự nhiên của con người. Bà đứng bật dậy, chiếc ghế đổ rạp xuống sàn. Bà nhìn vào đôi mắt hổ phách tĩnh lặng đó và nhận ra rằng Aoi không phải là một đứa trẻ cần được cứu rỗi, Aoi là một thực thể đang nghiên cứu loài người, và bà chỉ là đối tượng quan sát của nó.

"Đừng... đừng nhìn sơ như thế," Sơ Mary thốt lên, giọng run rẩy đầy sợ hãi. Bà quay lưng bỏ chạy khỏi căn phòng, để lại Aoi ngồi đó bất động, với đôi mắt hổ phách vẫn dõi theo bóng bà cho đến khi khuất hẳn, và sự im lặng đáng sợ lại bao trùm lấy căn phòng.

More Chapters