Cherreads

VỰC THẲM VÀ THÁNH ĐỊA

Daoist2TLyDS
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
573
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - CHƯƠNG 1: XỈ SẮT DƯỚI ĐÁY VỰC

Địa Ngục không có mặt trời, chỉ có những quầng sáng lờ mờ phát ra từ những dòng sông lưu huỳnh lộ thiên, thứ ánh sáng màu tím tái ấy chỉ đủ để người ta nhìn thấy nỗi đau của chính mình.

Vane nằm rạp dưới mặt đất của Tầng 9, tầng của các Scavenger (Kẻ Thu Gom).

Thân xác hắn là một thứ dị dạng: những mảng da bong tróc bọc ngoài một khung xương đen đúa, đôi cánh sau lưng chỉ còn là những nan xương khô khốc rỉ sét.

Hắn đang cố gắng dùng móng tay bới vào lớp đất đá lạnh lẽo để tìm kiếm những mảnh "xỉ sắt" – tàn dư của những linh hồn tội lỗi đã bị nghiền nát bởi áp lực của các tầng phía trên.

"Nhanh lên, đồ rác rưởi!"

Một tiếng rít xé toạc không gian.

Chiếc roi bện bằng gân thú của một Overseer (Kẻ Giám Sát) quất thẳng xuống lưng Vane, để lại một vệt khói đen bốc lên cùng mùi thịt cháy.

Vane không kêu rên.

Tiếng thét ở nơi này là một thứ xa xỉ chỉ dành cho những kẻ mới đến.

Hắn chỉ nghiến chặt hàm răng lung lay, tiếp tục công việc nhặt nhạnh.

Ở Địa Ngục này, mọi thứ đều tuân theo một trật tự tàn nhẫn được thiết lập từ sau Đại Chiến Khải Huyền.

Thiên Đàng đã chiến thắng và đóng dấu niêm phong lên Cửu Tầng Địa Ngục.

Dưới sự bảo hộ của Cái Chết, nơi đây trở thành một nhà tù tự vận hành để duy trì trật tự tự nhiên.

Quỷ dữ ở đây không cai trị; chúng chỉ là những tù nhân có thâm niên, bị dày vò bởi cơn đói khát sự sống và nỗi kinh hoàng trước sự vô định vĩnh hằng.

Vane nhặt được một mảnh linh hồn vỡ vụn, nó lấp lánh một màu xám đục.

Hắn vuốt ve nó như một báu vật.

Trong biên niên sử của Hỏa Ngục, linh hồn không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Những kẻ tội lỗi nhất, sau hàng vạn năm bị tra tấn, sẽ vỡ vụn thành xỉ sắt.

Nhiệm vụ của các Scavenger là thu gom chúng để đưa vào lò nung của các Archon, nơi chúng được đúc lại thành xiềng xích mới cho chính Địa Ngục.

Vane nhìn mảnh xỉ sắt trong tay, rồi nhìn lên phía trên, qua những tầng mây đen đặc quánh của 8 tầng địa ngục còn lại.

Ở trên đó, rất xa, là Thánh Địa.

Hắn đã nghe về nó từ những lời thì thầm của những linh hồn cổ xưa.

Một nơi mà màu trắng của Thiên Thần và màu đen của Ác Quỷ hòa quyện thành một sự bình yên vĩnh cửu.

Đó là mục đích duy nhất khiến Vane chưa để mình tan biến hoàn toàn vào hư không: Khao khát được thanh tẩy.

Hắn không muốn được triệu hồi lên trần gian như đám quỷ cấp thấp khác – những kẻ chỉ muốn thoát đi để tiếp tục gieo rắc tội lỗi.

Vane muốn một điều không tưởng: Hắn muốn leo ngược lên Thiên Đàng.

"Ngươi đang nhìn gì đó?"

Một con quỷ Scavenger khác, với khuôn mặt chỉ còn một con mắt, bò đến cạnh hắn, giọng nói thều thào.

"Ngươi lại mơ về Tiếng Nói đó à? Quên đi. Chúng ta là rác rưởi của rác rưởi. Đến Cái Chết cũng chẳng buồn liếc nhìn chúng ta lấy một lần."

Vane giấu mảnh xỉ sắt vào trong lồng ngực rỗng: "Nếu chúng ta bị ném xuống đáy sâu nhất, có nghĩa là đường duy nhất còn lại là đi lên."

Con quỷ kia cười khùng khục, một điệu cười nghe như tiếng sỏi đá va vào nhau.

Giữa lúc đó, một tiếng chuông trầm đục vang lên từ tầng trên cùng của Địa Ngục, rung động qua từng vách đá, khiến tất cả lũ quỷ đều run rẩy phủ phục.

Đó là dấu hiệu của một đợt thanh trừng mới, hoặc một lệnh triệu tập từ các Archon.

Vane đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khoảng không tăm tối phía trên.

Hắn biết mình chỉ là một mảnh sắt vụn, nhưng nếu có thể chịu đựng được lò nung tàn khốc nhất, biết đâu một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành một phần của Thánh Địa.

Đêm đó, trong bóng tối của tầng 9, Vane bắt đầu đếm những nhịp thở của sự đau đớn, chuẩn bị cho một hành trình mà chưa một Ác Quỷ nào dám thực hiện.